Chương 40 Hạ Phù Dung lạnh lùng cười, "Quá mức khinh địch, chỉ biết thất bại thảm hại." Hắn làm như bị đả kích rất lớn, càng không ngừng thở ra. Đột nhiên, đảo mắt nhìn nàng , "Là ngươi!" Hạ Phù Dung không thể phủ nhận nhún vai. "Ha ha ha ha, không nghĩ tới bổn vương sẽ thua ở trong tay một nữ nhân , ha ha ha ha." Hắn làm như có chút không khống chế được, chỉ sợ đến lúc đó làm ra hành vi quá khích gì thì xong rồi. Nàng qủa nhiên là con quạ đen mà , vừa mới nghĩ muốn tránh đi lại thấy ánh mắt hắn xem nàng , Hạ Phù Dung bất động lui về sau . "Nếu bổn vương thua ở trong tay của ngươi, bổn vương cũng muốn ngươi chôn cùng!" Nói xong một cái dậm chân, đem kiếm đang nằm trên mặt đất cầm lên , " vút" một tiếng , kiếm quang bắn ra nàng ý thức được nhắm chặt hai mắt lại. Ngay tại một khắc kia , "Không cần!" Là tiếng hét thê thảm của Bích Quỳnh . Ngay sau đó cũng truyền đến tiếng nói của Bích Thanh , không khí có chút hỗn tạp . Hạ Phù Dung cảm giác được kiếm khí thẳng tắp hướng vị trí trái tim nàng đâm tới, ngay tại lúc kiếm phong đã chạm vào quần áo của nàng thì, nhất thời toàn thân huyết dịch dâng trào, nàng giống như miếng đồng bị giật điện văng xa ra vài thước . Vương gia sửng sốt, "Ngươi có võ công? !" Hạ Phù Dung cũng sửng sốt, "Ngươi còn không biết?" Nói thì chậm, khi đó xảy ra thì nhanh. Ngay sau đó lại một kiếm hướng nàng đâm tới , Hạ Phù Dung lợi dụng sức khẽ đạp trên mặt đất, người liền rời khỏi mặt đất ba thước cao. Hắn lại một kiếm đâm vào không khí, nàng không cho hắn có cơ hội quay người , một cái quay về, chỉ nghe một tiếng kêu rên, trước mặt một mảnh đỏ tươi. Hạ Phù Dung hung hăng cấp cho hắn một chưởng, hắn thẳng tắp nằm trên mặt đất, bất động rồi. Hạ Phù Dung đứng ở tại chỗ điều chỉnh lại hô hấp , không thể tin nhìn hai tay của chính mình nhíu mày. Cảm giác được người xung quanh chậm rãi có thể bắt đầu hoạt động, nàng quay đầu đi ra khỏi phòng. Hạ Phù Dung biết hắn đã chết, là nàng giết chết . Lại thêm một tội danh, khổ sở cười, nàng thật sự rất muốn rời khỏi nơi này, nếu nàng không phải nương nương sẽ thật tốt? Tùy ý chính mình đi tới, hoàn toàn không biết hiện tại đang ở chỗ nào, đột nhiên ngây thơ hi vọng mình có thể trở thành người tàng hình, như vậy thì không cần đối mặt nhiều phiền toái rồi. Bước chân dừng lại, ẩn ẩn nghe được có người nói chuyện với nhau , chuyển sang một phương hướng khác. Hiện tại đã đủ phiền , không nghĩ lại vướng thêm vào chuyện gì nữa . Chân vẫn bước không ngừng , nghe được bọn hắn nói chuyện trong lòng nàng vui vẻ, có hi vọng rồi. Là một người trốn tránh nghĩa vụ quân sự , một người có quan hệ , chính đang nhờ người làm việc. Theo lời mà bọn hắn nói , nàng nghe ra bọn hắn là từ trong quân đội tuyển ra để đi ra tiền tuyến, cùng chiến đấu với quân đội của Kiền Sở . Đêm nay muốn xuất phát, nhưng hắn không hề muốn đi chiến trường, hi vọng cậu hắn hỗ trợ, cậu hắn chuẩn bị thừa dịp ban đêm làm cho người ta thiêu hủy đi danh sách binh sĩ, để cho hắn thừa dịp loạn chạy trốn tới Tây Môn. Cậu hắn sẽ phái người tiếp ứng hắn, đến lúc đó cho dù phát hiện ít đi một người cũng không biết là ai. Bọn hắn ở bên trong cười lên , nàng ở bên ngoài thiếu chút nữa cũng cười sặc. Một cơ hội thật tốt để xuất cung a, nàng cũng không thể bỏ qua ~ Đưa tay bôi đen cả mặt , chuẩn bị kỹ càng công tác sau đó lại ẩn núp tại nơi mà bọn hắn không dám tiếp ứng . Bọn hắn chờ đợi thời cơ, nàng chờ đợi thời cơ của bọn hắn . Trời dần dần đen lại, nàng điều chỉnh hô hấp đến mức nhỏ nhất . Đây là cơ hội duy nhất của nàng , nàng không cho phép ra xảy ra sai lầm nào. Không lâu, xa xa thấy có một người chạy về phía bên này , chắc là thành công rồi. Hắn chạy tới bên cạnh xe ngựa , lập tức thay quần áo , hắn tay trước vừa vứt, nàng tay sau liền đi nhặt. Nhặt xong lại vụng trộm chạy đi , chạy một hồi thì nghe đến thanh âm vội vàng của hắn : " Y phục ta vừa mới thay không thấy nữa" "Đi mau đi mau, y phục không thấy nữa càng tốt , đỡ phải để người bắt được cán chuôi, binh lính y phục đều giống nhau , ai biết là ai mặc ." Hạ Phù Dung lén lút cười thầm, vừa chạy vừa mặc, đoán chừng hắn là người được nuông chiều từ bé , hình thể so với nàng cũng lớn hơn không được bao nhiêu, trách không được không muốn đi tiền tuyến, liền thân thể này chỉ cần nửa đường liền toi cơm rồi. Vội vàng đi tới chỗ binh lính tập hợp , thời gian vừa vặn chính xác. Hạ Phù Dung xem thấy một chỗ trống liền đứng vào , may mắn trước đây nàng đã làm ký hiệu ở bên đường , tính tính thời gian, nếu tới quá sớm thì căn bản sẽ tìm không thấy vị trí của chính mình , chỉ sợ sẽ làm lộ thân phận, cho nên chỉ có đợi cho bọn hắn đều đã đứng đầy đủ, chỉ đích danh trước mới được. Kiểm kê xong xuôi , một giọng nam hùng hậu nói , "May mắn vừa rồi lửa cháy không lớn, không ai thương vong, chỉ là danh sách bị hủy, muốn thống kê lại danh sách một lần nữa rồi. Nhân số kiểm xong chưa?" "Báo cáo, kiểm kê hoàn tất, đến đầy đủ." Sạch sẽ mà lưu loát trả lời. "Uh, hiện tại bắt đầu báo danh." Hắn vừa mới phân phó xong, binh lính liền bắt đầu báo cáo tên của chính mình , hai bên trái phải đều có một người ghi lại, hiệu suất tương đối nhanh . Không lâu liền đến phiên nàng, nàng cố ý dùng một giọng nói thô "Trì Tô." Ngay sau đó người bên cạnh tiếp tục báo tên mình . Trên một trăm sĩ binh , chỉ ngắn ngủn mấy khắc thì công tác thống kê làm xong rồi, hiệu suất cao để cho nàng có chút tắc lưỡi. Tựa hồ những người này rất nhiều người đều không biết nhau, đoán chừng là từ những đội khác nhau chọn lựa tới đi.
Chương 41 Quân lính chưa từng có dừng lại liên tục xuất phát. Sự hưng phấn trên đường đi của nàng không thích hợp với vẻ nghiêm túc của họ, lên đường một lúc lâu thì nghe lệnh ngừng nghỉ ngơi một chút, lúc này nàng mới phát hiện chân nàng mềm nhũn rất là mỏi. Trời ạ thân thể nàng cũng thật quá yếu đi, bây giờ mới đi không bao lâu mà đã sưng phồng sau này làm sao bây giờ? Bất quá sự hành hạ thân thể ở đây dù sao cũng còn hơn là sự hành hạ bằng tinh thần ở trong cung , nàng nghĩ như vậy liền vui vẽ rất nhiều. “Ha ha, huynh tên gì?” Hạ Phù Dung hỏi người bên cạnh. “Lưu Hữu Sở .” Xong rồi?. . . . Đơn giản như vậy thôi, tại sao lại không hỏi lại nàng tên là gì “Huynh đoán xem ta tên là gì?” “Không đoán được.” Khóe miệng nàng giật giật, thật là một người đáng chán. Không thèm để ý tới hắn, xoay người qua bên khác hỏi “ Huynh tên là gì?” “Trần Phúc Điền.” Cứu mạng những người nam nhân này tại sao lại đơn điệu buồn chán như vậy, đột nhiên cảm thấy Tu Hồng Miễn cũng rất được, ít nhất hắn cũng sẽ phối hợp diễn với nàng. Haiz, xuất cung rất khó khăn, nàng sẽ không muốn nghĩ đến những việc trong cung nữa. Bây giờ nàng cảm giác được nội công thuần thục một tí chỉ cần thường xuyên luyện tập sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất ha ha ha ha ha . . . . . . Mọi người thấy vẽ mặt cười ngây ngô của nàng, đột nhiên bị người khác đẩy một cái nàng quay đầu không biết nguyên do gì mà có một người đang nhìn nàng chằm chằm. “Cười ngây ngô cái gì, nghạch nói cho bùn biết, tích một chút khí lực để đi đường.” Hạ Phù Dung cười hi hi, giọng nói nghe thật khôi hài? Chưa từng có nghe qua. “Bùn vẫn cười ngây ngô.” Nói xong vỗ đầu nàng một cái, hắn nhẹ nhàng chụp”Nhóm người của nghạch tại sao lại chọn ra một cái tiểu tử ngu xuẩn?” Tiểu tử ngu xuẩn? Ha ha tiểu tử ngu xuẩn. Nàng tuy bi hắn chụp một cái muống choáng đầu hoa mắt, nhưng lại bị giọng nói khôi hài làm nàng không thể dừng cười được. “Bùn một cái tiểu tử ngu xuẩn vẫn còn cười.” Lại chụp nàng một cái làm nàng cảm thấy tối sầm lại. Trước khi ngất đi nghe được Người to con rống to một tiếng “ Tới nhanh lên, nơi này có một tiểu tử ngu xuẩn chết vì cười.” Sau khi nàng tỉnh lại, cảm giác chính mình lung lay. Từ từ mở mắt ra, một thân buồn ngủ từ từ tỉnh, lúc này mới phát hiện mình nằm trên lưng một người là tên to con! Trong lòng cười thầm, nghĩ đến tiểu tử ngu xuẩn ngày hôm qua ha ha . Nhưng đúng là bị hắn chụp cái làm cho hôn mê, lại còn ngốc nghếch hồ đồ nói người ta chết vì cười, hắn mới đúng là ngu xuẩn, đại ngu xuẩn nàng trong lòng nhớ kỹ , lại nhắm hai mắt lại. Cái cảm giác này thật tốt nàng mới không ngốc để đi nha. Mặt trời từ từ mọc lên, chiếu lên người cực kì ấm áp, trên người tên To con đầy mồ hôi. Nàng có chút không đành lòng, hắn đã cõng nàng cả một đoạn đường dài. Hạ Phù Dung làm bộ như vừa mới tỉnh dậy “ Này To con? Ta như thế nào lại ở trên lưng huynh?” Nàng giả vờ như hoàn toàn không biết chuyện gì hỏi. To con vừa thở phì phò vừa nói “ Bùn đúng là một tiểu tử ngu xuẩn, cười cũng có thể cười đến ngất xỉu, còn phải để nghạch cõng bùn đi.” Vẻ mặt nàng hắc tuyến, "Sửa đúng một phen, là bị ngươi chụp choáng quáng , không phải cười choáng quáng !" Hắn nghe xong cười ha ha “Nào có nghiêm trọng như vậy, nhẹ nhàng vỗ một cái thì hôn mê bùn cho là bùn là yêu tinh thiêu thân sao? Ha ha.” Nàng giật giật khóe miệng, yêu tinh thiêu thân là cái gì ? Chẳng muốn cùng hắn nói, hắn căn bản cũng không biết của hắn khí lực có bao lớn!"Được rồi, ta là yêu tinh thiêu thân, vậy ngươi liền là mãnh tượng thú, ha ha" "Mãnh tượng thú là cái cái gì ?" "Ngạch cũng không biết." Nàng học của hắn khẩu khí đạo. "Bùn dám học ngạch." Hắn nói xong tát một tiếng đánh một cái của ta PP, nàng toàn thân cứng đờ, cảm giác được nơi đó hỏa la cay đau, tên To con này, chỉ sợ hắn trách một hơi đều có thể đem nàng thổi lật chuyển, "Tốt Tốt, ta thức dậy, chính mình đi thôi." "Đừng vướng bận, lập tức là có thể nghỉ ngơi rồi." Nói xong, hắn ngừng lại, rống to một tiếng, "Nghỉ ngơi!" Nàng sửng sốt, cái tên To con này chẳng lẽ là dẫn đầu? Chúng binh lính đều ngừng lại. Xem này tư thế là không có gì hoài nghi , trách không được khí lực lớn như vậy, có thể là người dẫn đầu cũng không đơn giản a. "To con, ngươi là chức vị gì?" To con kiêu ngạo mà chỉ chỉ đầu của hắn, nàng mờ mịt nhìn nó, mặt trên không có viết a. "Ngu xuẩn, chỉ có thống lĩnh mới có thể mang mũ giáp này !" Thống lĩnh là chức quan gì ? Không dám hỏi lại, nếu là một binh sĩ ngay cả chuyện này cũng không biết, chỉ sợ sẽ làm người hoài nghi rồi. Nàng lập tức tỏ ra sùng bái " Thống lĩnh? Trời ạ, To con, huynh rất lợi hại a...!" To con ha ha vẻ mặt ngây ngô cười, "Ngạch này tính cái gì, ngạch về sau vẫn còn có thể làm tướng quân ấy." "Tốt." Nàng cũng dốc toàn lực hướng trên vai hắn vỗ một cái , "Ta tin tưởng huynh!" Hắn cảm động nhìn về phía nàng gật gật đầu, nàng lập tức xoay người ra sức xoa tay, đau chết rồi ! Về sau nàng sẽ không lặp lại loại chuyện lấy trứng chọi đá này , nàng thật sự là ngu xuẩn rồi.
Chương 42 Nghỉ ngơi một lúc To con ra lệnh tiếp tục đi lên phía trước. “Bùn đi không được thì nói với ngạch một tiếng, ngạch đến cõng bùn.” Hạ Phù Dung nghĩ một lúc rồi mới phản ứng kịp ý To con nói rằng là cõng nàng, nàng học giọng nói của hắn nói “ Ngạch không cần bùn cõng.” To con cười ha ha “Bùn vừa học ngạch.” Nàng nhìn thấy một cái tát sắp đến trên đầu mình th ì lắc người một cái, chân chó nịnh nọt nói: “To con đại ca đệ sai lầm rồi, đệ sai lầm rồi, đệ sẽ không học huynh nữa.” Hắn thỏa mãn thu tay về “ Cũng biết là tại làm sao mà ngạch có cảm giác bùn nhỏ nhắn và suy yếu.” Hạ Phù Dung mặt đen lại, với người có sức lực như hắn nàng yếu là chuyện đương nhiên. “Chắc là nhìn đệ thấp bé ha ha” Hắn vừa nghe xong giống như hiểu ra “ Đúng vậy, đúng vậy nhìn bùn xem, tại sao cao mới tới bả vai của ngạch? Chắc là b ị cha mẹ ngược đãi? Bị huynh đệ tỷ muội xa lánh rồi?” Nàng á khẩu không thể trả lời. Đi một lúc lâu, To con cuối cùng cũng hạ lệnh dừng lại nghĩ ngơi. Nàng cảm giác hai chân đã không còn là của chính mình nữa, lúc trước bị To con chụp một cái, vẫn còn choáng váng. Nhưng nàng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, dù sao tất mọi người cũng cần phải nghĩ ngơi, nghe nói tối hôm qua bọn họ chỉ nghĩ ngơi vài canh giờ đã phải đi tiếp. Nàng lại ở trên lưng của To con ngủ tới bình minh ngày hôm sau. “Thế nào rồi, Bùn mệt rồi hả?” To con nhìn thấy nàng ngồi một mình không nói một tiếng liền hỏi. “Không có, không có , còn sức nha. Ha ha.” To con này xem ngây ngốc nhưng thật ra cũng không ngốc nha, nàng không muốn bị hắn nhìn ra. “Ngạch nhìn không giống nha, nếu bùn mà không mệt thì miệng đã nói bô bô không ngừng rồi.”Không ngờ To con lại rất hiểu nàng, nàng cười ha ha “Không phải là đệ đang muốn nói chuyện thì bị huynh ngắt lời sao. Ha ha, To con đại ca, huynh tên là gì?” “Ngạch tên là Vương Phú Quý.” "Khụ khụ khụ" xem ra cảm xúc đúng chỗ nước miếng đều có thể bị sặc, Vương Phú Quý? Phú Quý? Ha ha. To con thấy nàng đang bắt đầu cười ngây ngô, lấy một bàn tay vỗ vai nàng “ Bùn cái tiểu tử ngu xuẩn, lại bắt đầu cười ngây ngô.” Nàng cảm thấy mấy ngày sau này hai vai của nàng sẽ không còn cân bằng nữa. “To Con đại ca.” “Chuyện gì vậy?” “Bùn trước khi làm binh lính thì làm gì?” “Bảo bùn không được học ngạch” “Được rồi, không học, không học, trước kia huynh làm gì?” “Ngạch là Trung Thiên.” Trung Thiên? Là làm gì? Chẳng lẽ là việc làm ở nơi này sao? Thấy Hạ Phù Dung ngây người To con cười ha ha “ Bùn cái tiểu tử ngu xuẩn này, khẳng định là không biết Trung Thiên là ý gì rồi? Trung Thiên là sở uống.” Thấy nàng vẫn còn ngây ngốc mờ mịt hắn nóng nảy nói “ Bùn cái tiểu tử ngu xuẩn này liền cả sở uống nghe cũng không hiểu, sở uống nha thế nào là sở uống.” Nhìn hắn giơ hai tay lên, hắn múa tay mau chân, nàng cuối cùng hiểu! Trung Thiên là. . . . . Nàng lau mồ hôi lạnh “ Thì ra là làm ruộng?” “Thật không thật không, ngạch hiểu Trung Thiên là gì sao.” Nàng cười ha ha “ To con hynh thật là đáng yêu.” To con cười ha ha xoa đầu nàng “ Bà của ngạch cũng khen ngạch như vậy.” Tươi cười trên mặt nàng cứng đờ “A, phải không, ha ha” To con nhìn sắc mặt nàng không tốt, cũng cảm giác chính mình nói bậy nên vội vàng cứu chữa “Bất quá bùn yên tâm, bây giờ chỉ có một mình bùn khen ngạch như vậy.” Xong rồi hắn nói thêm một câu “Bà ngạch đã đi năm kia rồi.” Trong lúc nhất thời mặt nàng tái lại. “A không phải không phải , ngạch không có ý tứ này , ngạch là nói có lẽ bà của ngạch cũng chưa nói như vậy, hôm nào ngạch sẽ hỏi lại giúp bùn.” Hắn sửng sốt “A, hình như là hỏi không được rồi.” Nàng cười ha ha “ đệ hiểu ý của huynh rồi.” Hắn nhìn thấy nàng cười thì thở phào nhẹ nhõm “ Dọa ngạch nhảy dựng, ngạch cho rằng bùn giận .” “Ngạch không có giận.” Nàng học hắn cười ha ha . “ Ngạch xuất thân từ nông thôn, là một người nghèo, bùn liền khinh thường ngạch cười nhạo ngạch.” Hạ Phù Dung lập tức ngưng ý cười giải thích “ Không có không có, đệ làm sao sẽ khinh thường huynh, huynh hiểu lầm, đệ là thấy nói chuyện với huynh, huynh thật đáng yêu, cực kì thích một bằng hữu như huynh nên mớii học huynh, đệ. . . .” “Ha ha , bùn cái tiểu tử ngu xuẩn, ngạch chỉ nói đùa với bùn mà thôi.” Nàng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn, cái tên To con này. “Thì ngạch là khinh thường bùn, bùn nhìn bùn nhỏ nhoi giống như cái trứng ngỗng.” . . . . . . . . . . . . Nơi rừng núi hẻo lánh phát ra tiếng gầm giận dữ “ To con huynh ch ết đi!. . . .Đi đi đi ( âm vọng lại) “ Ngạch nói sai rồi ngạch không có khinh thường bùn, ngạch nói là bùn nhỏ nhắn, tích. . . .”
Chương 43 Nhìn dãy núi nguy nga phía trước , tất cả mọi người mặt đều lộ vẻ nghiêm túc. Núi cao như vậy , nàng bò lên như thế nào a ? 555555. . . . . . "Các vị tướng sĩ, chúng ta lập tức liền muốn đi qua núi quỷ , chỉ cần leo lên ngọn núi này, rất nhanh liền có thể đến chỗ đóng quân của Thiện tướng quân rồi." Nhìn thần tình cẩn thận của mọi người . . . . . . Chẳng lẽ vừa lúc nãy thần tình nghiêm túc của bọn hắn không phải bởi vì thấy núi này rất cao? Chúng tướng sĩ bước tiếp từng bước trầm trọng tiến về phía trước . "To con huynh , vì sao lại gọi là núi quỷ a? Thấy bộ dạng các ngươi nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ có quỷ?" Nàng đúng là một người vô thần luận giả( không tin tưởng vào chuyện quỷ thần) , hơn nữa, kỳ thật nếu suy nghĩ một cách nghiêm khắc thì nàng mới hẳn là quỷ đi, từ mấy ngàn năm đến đây, lại không sợ ánh sáng lại không sợ miếu . To con khinh bỉ nhìn Hạ Phù Dung một cái, "Ngươi cư nhiên tin tưởng quỷ?" Hạ Phù Dung sửng sốt, người nơi này cư nhiên không tin quỷ? Oa, xem ra tư tưởng cực kỳ tân tiến , đầy đủ cường đại." Vậy vì sao gọi núi quỷ ?" "Bởi vì ngọn núi này là nơi ở của quỷ hồ ly ." Quỷ hồ ly?" Hồ ly các ngươi đều sợ thành như vậy?" Chúng tướng sĩ vừa nghe đều đã quay đầu nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi không sợ?" Lời này mới vừa hỏi ra, lại thấy một cái bóng dáng màu đỏ ở giữa rừng núi thoáng một cái đã qua. " Ưm!" Mọi người đều cả kinh. Hạ Phù Dung buồn cười nhìn bọn hắn, "Một con hồ ly mà các ngươi sợ thành như vậy?" Mọi người đều dụng ánh mắt sùng bái đồng thời nhìn chằm chằm nàng. To con cũng dùng một loại ánh mắt như phát hiện bảo bối nhìn nàng nói, "Ngươi đã không sợ, vậy ngươi đi phía trước dẫn đội." Hạ Phù Dung thoải mái đi ở phía trước , "Kỳ thật không có gì phải sợ , hồ ly cũng không phải là động vật hung mãnh như thế , chỉ cần ngươi không đi trêu chọc chúng nó, chúng nó tự nhiên hẳn không công kích ngươi." Mọi người bên cạnh nghe Hạ Phù Dung nói thế đồng thời gật đầu, để cho nàng có cảm giác có dũng khí nói chuyện một cách thoải mái . Đang nói, đột nhiên cảm giác một bóng dáng lấy tốc độ nhanh vô cùng trước mắt thoáng một cái đã qua. "A!" Chỉ thấy mọi người sau lưng nàng sợ hãi rống một tiếng, nhảy lên cách xa nàng vài thước . Làm sao vậy? Trong lòng Hạ Phù Dung cả kinh, chẳng lẽ nàng hiện nguyên hình rồi hả ? ! Quơ quơ não đại, Hạ Phù Dung miên man suy nghĩ . Cảm giác giống như có chỗ nào không đúng , lại không biết là ở đâu nào. Hạ Phù Dung xem To con, chỉ thấy To con trừng to mắt như mắt trâu , giống như không đem con mắt trừng rơi ra ngoài thì sẽ không bỏ qua . " To con huynh, ánh mắt của huynh làm sao vậy?" Đột nhiên phát giác trên đầu mình có một đám qua đen vừa bay qua, khẩn trương bổ sung thêm, "Các ngươi vì sao đều có biểu tình như vậy ?" To con run rẩy run rẩy hơi hơi vươn ra ngón trỏ, chỉ vào đỉnh đầu của Hạ Phù Dung. Nàng đưa tay sờ , một cái gì mà lông lại dài. Hồ ly? ! Hạ Phù Dung cầm lấy cổ nó , nhẹ nhàng đem nó tóm xuống. Nhất thời trước mắt sáng lên, hồ ly đẹp quá! Nó toàn thân trắng muốt , không một tia tạp sắc, con mắt đen tuyền dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm tỏa sáng. So sánh hai màu đen nhánh cùng trắng muốt , xem ra càng thêm đáng yêu. Hạ Phù Dung nhẹ nhàng vuốt ve nó, nó cực kỳ dịu ngoan tùy ý nàng vuốt ve , cảm thấy kỳ quái, đây là hồ ly hoang dại , như thế nào lại không sợ ? Bất quá không thể phủ nhận, nàng cực kỳ thích nó. Đem nó ôm vào trong ngực, Hạ Phù Dung quay đầu, phát hiện mọi người giống như đứng hình ở tại nơi đó luôn. Hạ Phù Dung cười cười, "Đi thôi." Cũng không quản bọn hắn, trái lại tự đi về phía trước , có thể là bọn hắn đối hồ ly rất không hiểu biết đi, tưởng rằng là loại động vật đáng sợ . Con hồ ly trắng ngủ ở trong lòng nàng , nó đang thoải mái mà híp mắt xem nàng, thấy thế nào nó đều có vẻ mang theo một loại khí tức tà mị , hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh , nghĩ ra lý do này cũng không giả. Hạ Phù Dung cười sờ sờ lông trên đầu nó , thật sự thật thoải mái. "Ngươi tên là gì?" "Hu hu ~~" Không để ý đến tiếng kêu kỳ quái của nó , nàng trái lại tự nói xong, "Gọi ngươi đầu heo có được không?" Nó mạnh nhe răng, động tác của nàng bị kiềm hãm. Hạ Phù Dung nhìn thấy răng nanh, vừa nhỏ vừa dài, có chút giống như sói , mà so với sói càng thêm sắc bén. Trong lòng nàng có chút bỡ ngỡ, chẳng lẽ hồ ly này không phải hồ ly kia?(--||||) Mọi người ở phía sau cũng tiếp tục đi theo nàng , bất quá đều vẫn duy trì khoảng cách vài thước xa. " To con huynh ." Hạ Phù Dung có chút bất an hô. "Thật không có việc gì ?" To con đi đến bên cạnh nàng , từ trong hơi thở hắn đều cảm giác được sự sợ hãi, nhưng hắn lại như cũ đi tới bên cạnh nàng , một trận lo lắng ở trong lòng. "Đây gọi quỷ hồ ly?" To con làm như nhìn ra nàng căn bản là không biết hồ ly này , vì thế giải thích nói, " Uh. Nó còn có tên là yêu hồ, lấy việc hút máu tươi mà sống." Dừng một chút, lại bồi thêm một câu, "Kịch độc." Hạ Phù Dung cảm giác được toàn thân huyết dịch đều nhanh muốn đông lại , hút máu ? Có kịch độc? Xem ra nó quả thực không phải hồ ly mà nàng biết rõ . "Kịch độc? Nó còn có độc?" " Đúng vậy , ngạch nghe người ta nói đã từng có người ở tại núi này , một lần chăn trâu, gặp được một con hồ ly hỏa hồng , hồ ly cắn con trâu một nhát liền té trên mặt đất chết đi a. Người nọ thừa dịp hồ ly đang liếm máu liền chạy trốn , lập tức chuyển nhà rời đi ." "Hỏa hồng hồ ly? Liền là loại mà trước nhìn đến quá đi?" Một nhát cắn có thể độc chết một con trâu , quả nhiên cực kỳ khủng bố. Hạ Phù Dung xem xem con hồ ly trong lòng , may mắn nó là màu trắng . "uh, nơi này hồ ly phân rất nhiều loại , màu sắc càng rực rỡ , độc tính càng nhỏ, màu sắc càng nhạt. . . . . ." To con nói về sau lập tức im miệng rồi. Hạ Phù Dung hiện tại thật muốn thét chói tai bắt nó vứt đi rồi bỏ chạy, thuần trắng ! Nó là thuần trắng nha! ! Tâm khóc nàng đều có , run rẩy nhìn về phía nó, phát giác nó chính đang khép hờ mắt suy nghĩ, lấy một loại ánh mắt sắc bén mà nàng chưa bao giờ thấy quá nhìn chằm chằm To con, ánh mắt độc ác như vậy khiến người sợ hãi , để cho nàng đều vì cái này ngẩn ra. Vừa mới làm sao có thể cảm thấy được nó đáng yêu a? Rõ ràng là cực kỳ khủng bố a!
Chương 44 "To con, đối với chuyện của huynh, huynh đi về trước đi." Hạ Phù Dung để cho giọng nói của chính mình tận lực có vẻ bình tĩnh. Hắn nhìn nhìn nàng , "Không, ngạch không đi, ngạch là dẫn đầu, ngạch sẽ phụ trách an toàn của binh lính ." Hạ Phù Dung nghe được cực kì cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng rắn , "Vậy huynh tới giết nó? Hay là nói huynh có thể bắt nó đi?" To con không phản bác được, "Không có biện pháp cũng đừng ở trong này thêm phiền, đi!" Vốn định hét lớn một tiếng , lại sợ trêu chọc quỷ hồ ly trong lòng , nó mà cắn một miếng thì nàng liền nguy rồi. Hắn như cũ đứng bất động ở nơi đó , thân hình khôi ngô lại mặc khôi giáp , có vẻ càng tăng thêm khí tức vốn có của nam tử . Đây là quân nhân đi, gặp được bất luận nguy hiểm gì đều sẽ không lùi bước. Hạ Phù Dung xoay người tiếp tục đi về phía trước, " Cách xa ta một chút, ta không nghĩ muốn thấy khuôn mặt trẻ con của huynh ." To con không có để ý lời của Hạ Phù Dung nói, đi theo bên cạnh nàng , "Bùn nghĩ muốn gặp ngạch hay không gặp ngạch, ngạch mặc kệ, ngạch chỉ là lo trứng ngỗng bị hồ ly ngậm đi a ." Hạ Phù Dung ha ha cười. Là do không phơi nắng quá lâu nên như vậy sao? Vì sao ánh mắt nàng bị chiếu lên có chút ướt át? Mọi người thuận lợi leo lên núi quỷ , thật sự phi thường thuận lợi ... ~ toàn quân tướng sĩ trên đường không có nghỉ quá một phút đồng hồ, nàng lại càng một hơi đi đến , trừ bỏ chân cùng ánh mắt, toàn thân cơ hồ đều không có động quá. Đêm đã dần sâu, To con nhìn nhìn mọi người, "Trứng ngỗng, ngạch và mọi người nghỉ ngơi một chút đi." Hạ Phù Dung đã không còn công phu so đo cách xưng hô của hắn đối với nàng nữa , vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế, chỉ là con mắt chuyển hướng bên trái nhìn hắn nói , "Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta trước từ từ đi tới, chờ một lúc các ngươi đuổi theo ta." "Không được! Nếu đi thì cùng đi, muốn nghỉ thì cùng nghỉ . Mọi người là một đội , không thể muốn làm đặc biệt." Hạ Phù Dung không nói gì liếc To con , ngươi nghĩ rằng ta và huynh nghĩ muốn như vậy ? Nàng càng muốn nghỉ ngơi , chỉ sợ con hồ ly này không chịu a. " To con , huynh đứng ở bên phải có vẻ tốt hơn?" To con kỳ quái chuyển tới bên phải của Hạ Phù Dung, nàng thở phào một hơi, như vậy tốt hơn nhiều, nàng sợ vẫn như vậy nhìn hắn, về sau sẽ biến thành mắt lé. "Bùn ôm nó như vậy cũng không phải biện pháp ." To con nhìn nàng nói. "Ta cũng biết rõ không phải biện pháp , mấu chốt là không nghĩ ra biện pháp tới a ~" To con bị nàng nói cho quay vòng tròn , mọi người ở bên kia hồi lâu mới phản ứng kịp nói , "Rõ ràng như vậy, bùn, bùn bắt nó cho ngạch." Nhìn biểu tình thấy chết không sờn của To con , nàng hì hì cười, "Không cần! Nó không thích trẻ con." To con không kiên nhẫn nói , "Bùn đã ôm lâu như vậy, mọi người cũng chịu không nổi, cho ngạch, nếu ngạch ôm ấp mệt mỏi lại tìm người đổi, toàn quân người nhiều như vậy, còn sợ đổi không tới?" Lời này vừa nói ra, chỉ nghe phía sau một mảnh hút không khí . "Huynh cũng nói thôi, là nhân tài sẽ chịu không nổi, ta là trứng ngỗng, ta không sợ." To con biểu tình nghiêm trang, "Ngạch nói bùn là cái trứng ngỗng bùn thật đúng nghĩ chính mình là trứng ngỗng a? Nhanh cho ngạch, nó cũng không phải là bảo bối, bùn cùng ngạch tranh nhau làm gì , lề mề quá." To con vừa định chạy lại cướp đoạt, chỉ thấy trong lòng yêu hồ một cái nhe răng mở miệng ra. Hạ Phù Dung vừa thấy tức thì phát lực, một cước đem To con đá văng ra xa vài mét, nặng nề mà ngã ở trên mặt đất. Cùng một thời gian, yêu hồ ngậm miệng lại , lại chụp hụt, đối với To con ra sức nhe răng, làm như không có nhe răng ra rất không vui vẻ. Trái tim của nàng nhảy thình thịch , nguy hiểm thật nguy hiểm thật, To con thiếu chút nữa đã bị cắn rồi . Ngay cả Hồng Hồ ly đều có thể một nhát cắn độc chết một con trâu , chỉ sợ con hồ ly trắng này thì một giọt nước bọt có thể độc chết hơn trăm người thôi. To con cũng là sợ tới mức không nhẹ, quay đầu lại hỏi, "Trứng ngỗng, ngươi động khí lực lớn như vậy ..., trước kia ngạch ở nhà ngay cả con trâu đều không có đụng ngạch ngã lăn quá." Hạ phù Dung vẻ mặt đen thui hí mắt nhìn hắn. Hắn lập tức phản ứng kịp chính mình vừa nói bậy , "Không phải không phải, ngạch, ngạch là nói, là con trâu nhà ngạch cũng là đụng ngạch ngã lăn ." "Được được , ta biết ý tứ của huynh , huynh đừng giải thích nữa ." Nếu không kêu hắn ngừng lại thì không biết hắn còn có thể nói ra cái gì nữa . Tên ngu ngốc này , mỗi lần đều có thể làm nàng tức điên lên. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 Phan_15 Phan_16 Phan_17 Phan_18 Phan_19 Phan_20 Phan_21 Phan_22 Phan_23 Phan_24 Phan_25 Phan_26 Phan_27 Phan_28 Phan_29 Phan_30 Phan_31 Phan_32 Phan_33 Phan_34 Phan_35 Phan_36 Phan_37 Phan_38 Phan_39 Phan_40 Phan_41 Phan_42 Phan_43 Phan_44 Phan_45 Phan_46 Phan_47 Phan_48 Phan_49 Phan_50 Phan_51 Phan_52 Phan_53 Phan_54 Phan_55 Phan_56 Phan_57 end Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK